Hoàng Phủ Ngọc Tường
.
Có con thuyền trong sương trắng
Bồng bềnh như một cánh chim
Có em chèo thuyền áo trắng
Xôn xao như trốn, như tìm
Có vầng mặt trời rực sáng
Bồi hồi như một trái tim Continue reading
Hoàng Phủ Ngọc Tường
.
Có con thuyền trong sương trắng
Bồng bềnh như một cánh chim
Có em chèo thuyền áo trắng
Xôn xao như trốn, như tìm
Có vầng mặt trời rực sáng
Bồi hồi như một trái tim Continue reading
.
Lưu Quang Vũ
.
Cuốn sách tôi nhặt được trên đường
Xếp bằng những trang của nhiều cuốn sách
Mở đầu là một chuyện tình Continue reading
.
Anh sợ những cột đèn đổ xuống
Rồi dây điện quấn lấy chúng ta
Bóp chết mọi hi vọng
Nên anh dìu em đi xa Continue reading
Mười năm soi lại tóc mình
Mới hay tóc đã không còn xanh nữa
Em thảng thốt khép cổng để xuân không về tựa cửa
Nỗi buồn như sợi tóc đêm đông
Đã có mấy mùa cho em đợi mong
Tóc em ngắn anh cười em “con nít”
Từng viên kẹo hồng như mắt em tinh nghịch
Lăn tròn trong khoảnh khắc thời gian Continue reading
====
Trưa nay đã gặp lại rồi
Dấu chân giữa đám bụi rời hôm qua Continue reading
Tác giả: Thảo Phương
Dường như ai đi ngang cửa,
Hay là ngọn gió mải chơi?
Chút nắng vàng thu se nhẹ,
Chiều nay,
Cũng bỏ ta rồi.
Làm sao về được mùa đông?
Chiều thu – cây cầu…
Đã gãy.
Lá vàng chìm bến thời gian,
Đàn cá – im lìm – không quẫy.
Ừ, thôi…
Mình ra khép cửa,
Vờ như mùa đông đang về!
…
Lòng người… có khi cũng phải vội vàng khép cửa, bởi tình cảm sao se sắt lạnh lùng. Thoáng bồi hồi trong lòng… Một sợi tơ tình vướng víu lại trên đầu ngọn cây. Gió đi qua bâng quơ đánh rơi… Ta nhặt vội… Đến và đi! Dẫu biết là lẽ thường, vậy mà…
…
“Thôi đành ru lòng mình vậy
Vờ như mùa đông đã về”
…
Mình đã từng bâng khuâng khi nghe bài hát ” Cry on my shoulder” (tạm dịch là “Hãy khóc trên bờ vai anh”). Hôm nay chợt bắt gặp bài thơ này của nhà thơ Trần Huy Phương. Cũng những cung bậc cảm xúc nhẹ nhàng và êm ả,dễ đi vào lòng người như vậy…
Dựa vai anh mà khóc-
Trần Huy Phương
Có cánh hoa nào mà không tàn úa ? Có hạnh phúc nào sẽ chẳng hư hao ? Có cuộc đời nào không xuống thấp lên cao ? Có môi nào chưa rung vì tiếng nấc ? Có những khoảng cách dù gần trong gang tấc Vẫn hình như trăm ngàn dặm xa xôi …Và có những chiều em cảm thấy đơn côi …Và khi nào sầu nặng dáng em gẫy |