- Lữ
HÔM NAY EM CÓ RÃNH KHÔNG? Tôi muốn cùng em dạo chơi trên miền tuyết trắng. Trời đã vào đông rồi đó em. Mùa đông đang bắt đầu với những ngày thật đẹp. Bầu trời khoe màu xanh trong vắt, với không khí lạnh buốt. Nắng vàng đậu trên những chòm cây màu lục, được phủ đây đó trên mình một lớp tuyết trắng tinh khiết. Em nhớ mặc đủ áo ấm. Chiếc nón len thật dầy em đan cho tôi hôm nào, và chiếc khăn quàng bằng lông trừu mềm mại em mua, đang cho tôi một ngày dạo chơi ngoài trời thật ấm áp. Em đừng quên mang vớ dày nhé. Nếu em có một đôi giầy cao cổ thì càng tốt. Chúng ta sẽ đi chơi thật lâu ngoài trời. Tôi hứa sẽ dẫn em đi xem một cây tùng cổ thụ, già hơn hai trăm năm, thật đẹp.
Em rảnh mà. Tội nghiệp cho em biết mấy, nếu em cho tôi hay: “Em bận lắm. Em không có thì giờ, anh thấy không?” Em đánh mất thì giờ, tức là em đang đánh mất chính em. Tìm thấy em, tự nhiên em tìm thấy vô số thì giờ. Nếu có ai hỏi tôi: “Con người được làm bằng cái gì?” Thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời: “Con người của mình được làm bằng thời gian.” Continue reading