1- Tui có những người bạn. Họ sẵn sàng chịu khó tới bên tui, dù tui có thay đổi địa điểm hẹn ba lần bảy lượt thì họ cũng không lấy đó làm phiền hà. Tụi tui ngồi, nói với nhau quên giờ quên giấc. Tụi tui ngồi, nghe những hoang mang của nhau, thả mình vào những câu chuyện của nhau, cho nhau một lời khuyên, gieo vào lòng nhau một sự tin cậy mơ hồ. Tụi tui tiêu tốn thời gian của nhau bằng những tiếng cười. Sáng chủ nhật này của tui bắt đầu như vậy.
2- Tui thích sự chừng mực, có một quỹ thời gian, một mục đích rõ ràng cho một việc nào đó. Nó làm cho việc mình dứt ra khỏi cuộc vui để trở về thành ra bịn rịn. Nó làm người ta nảy ra cái cớ cho cuộc gặp tiếp theo. Nó mang đến một lời hẹn, một “lần sau”. Còn gì ngọt ngào hơn việc có mặt trong tương lai của nhau?
3- Tui cũng thích sự dây dưa nữa. Hồi nhỏ tui thường thể hiện sự dằng dai của mình bằng cách vít cổ ba lại, hoặc hun má ba một cái trước khi ba đi đâu, hoặc khóc. Thể nào ba tui cũng không đành lòng, sẽ ở lại với tui thêm một chút. Giờ tui đôi khi bỏ đi trước, đôi khi ngó lơ, nhưng thực ra là tui thích ngóng cho tới khi người bạn của tui đi khuất, để tui thấy yên tâm. Tui thích ngồi chờ ai đó, như cảm giác của đứa trẻ chờ mẹ đi chợ về. Sự chờ đợi luôn hứa hẹn một niềm vui bất ngờ. Sự chờ đợi luôn đẹp hơn kết quả của sự chờ đợi.
4- Tui có đôi điều băn khoăn, nhờ những người bạn của tui mà tui thấy nhẹ trong lòng hơn một chút. Tui nghĩ cứ làm, cứ yêu điều tui làm theo cách riêng tui. Tui nghĩ nên thử thả lòng mình rỗng rang vì làm sao mà rót được nước vào một cái ly đã đầy?
5- Thì ra khi đau, tui chọn cách của con đà điểu, hễ sợ hãi là úp mặt vào cát, để mình không nhìn thấy gì, mặc kệ những xôn xao ngoài kia.